Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Phan_19
Chương 71: Người bạn phản bội không có nhân nghĩa
“Tôi tới đây thời gian rất gấp, cái gì cũng không mang theo!” Lily bưng khay đồ ăn trong tay nàng, cười cười hôn một cái lên mặt nàng, “Thank you! Lâm!”
Mặt Lâm Hi Hi đỏ lên, bàn tay sờ lên chỗ bị cô hôn, không nghĩ tới cô lại làm như vậy… Không hề kiêng kỵ.
“Cô tới đây ngồi đi, Vinson không ở đây, không có việc gì đâu.” Lily khom lưng đóng cửa tủ lạnh, gọi lớn.
Câu cú không chuẩn Trung văn nhưng lại khá thoải mái, Lâm Hi Hi cười yếu ớt ngồi xuống.
“Lily, cô là người nước nào?” Nàng nhìn hồi lâu cũng không nhận ra được.
“Papa tôi là người Tây Ban Nha, mummy người Đức, nhà tôi ở London – Anh.” Lily đáp rất trôi chảy.
Ra là người lai, Lâm Hi Hi nhìn ánh mắt màu nâu của cô, có chút suy nghĩ.
“Tôi cùng Vinson quen biết từ rất sớm, chẳng qua thân phận khác biệt, có thể quen biết anh ấy, là vinh hạnh của tôi.” Lily cắn một quả nho, tựa lưng vào sofa nói: “Lúc mười ba tuổi, Lan phu nhân đưa tôi đến bên cạnh anh ấy, tôi trở thành bạn gái của anh ấy, ha ha, Vinson đã từng có một người bạn gái khác ở bên ngoài a.”
Lâm Hi Hi nghe xong không hiểu cô ta đang nói gì.
Thân phận, Lan phu nhân, tất cả là cái gì?
Có lẽ chính là hoàn cảnh xuất thân của Tần Dịch Dương, nàng phải thừa nhận nàng có chút tò mò, khả năng cần chút thời gian, cái thế giới thượng lưu kia, nàng không có dũng khí đi tìm hiểu.
“Ngày mai còn phải đi làm, tôi phải nghỉ ngơi chút, cô có chuyện gì cứ gọi, điện thoại trong nhà đều có thể gọi được.” Lâm Hi Hi thân mật nhắc nhở cô.
Lily cười trông rất quyến rũ, gật đầu: “Tôi biết rồi! Lâm, Vinson rất thích cô sao?”
Lâm Hi Hi đi tới cửa nghe thấy câu đó lại càng hoảng sợ.
Cánh tay nàng kéo cửa, ngoảnh mặt nhìn Lily, Lily thân mật cười, như là đang chờ đợi lời khẳng định từ nàng.
“Lily, cô vì sao…Vì sao hỏi như vậy?”
“Tôi nhìn thấy rồi, lúc ở sân bay, tôi nhìn thấy Vinson hôn cô, cởi áo khoác cho cô mặc, Vinson chưa bao giờ hôn phụ nữ, cô không biêt sao?” Lily mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn nàng.
Thì ra cô ấy thực sự đã nhìn thấy.
Sống lưng Lâm Hi Hi có cảm giác lạnh cứng, loại cảm giác này nàng không thể nói lên nó là cái gì.
“Đều không phải, ý tôi là, cô không để bụng sao?” ánh mắt trong veo nhìn cô gái trước mặt, Lâm Hi Hi nhẹ giọng hỏi.
Không phải như vậy, trên thế giới này làm gì có người phụ nữ nào không để ý tới việc người đàn ông của mình thay lòng đổi dạ chứ?
Lily suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ cười cười: “Tôi không có biện pháp, hành động của Vinson tôi không có quyền can thiệp, cũng không có quyền hỏi đến, thân phận của chúng tôi không giống nhau, tôi phải hoàn toàn nghe theo anh ấy, tôi có người đàn ông khác, anh ấy cũng có thể có người phụ nữ khác, thân thể của mỗi người là tự do, anh ấy yêu mến cô cũng là chuyện bình thường!”
Lâm Hi Hi cảm thấy chính mình hít thở không thông.
Cô ấy rốt cuộc là sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, lại có thể tiếp thu nền giáo dục cùng tư tưởng như thế?
Là một người phụ nữ có chút cổ hủ, Lâm Hi Hi hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi.
“Xin lỗi, chỉ là trong ý nghĩ của tôi, thể xác và linh hồn không thể tách rời, thân thể vui vẻ hẳn là gắn liền cùng với tình cảm … Nói như vậy, chẳng lẽ cô thấy không đúng à?”
“Sẽ không vui!” Lily quả quyết nói : “Nhất định sẽ không vui, sẽ khổ sở! Thế nhưng, địa vị của chúng tôi không như nhau, Vinson có quyền làm như vậy.”
Lâm Hi Hi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên mơ màng.
Nhưng mà … tại sao có thể như vậy? Đây không phải thế kỷ 21 sao? Chẳng lẽ còn có sự phân biệt giai cấp giữa người với người?
Lily nhận ra sự nghi hoặc của nàng, cười rộ lên, vuốt ve khuôn mặt nàng: “Lâm, rồi cô sẽ hiểu.”
Lâm Hi Hi vẫn không hiểu gì cả. Chỉ là ở cùng một chỗ với Lily, tâm trạng của nàng cũng trở nên vui vẻ, có người bên cạnh luôn tươi cười có thể giúp người ta quên đi mọi phiền muộn, Tần Dịch Dương cũng bởi vì như vậy mới thích Lily, không phải sao?
Buổi tối sau khi tan tầm, Nguyễn Húc nói muốn đưa nàng về, Lâm Hi Hi dịu dàng từ chối.
Thật sự nàng còn có việc, tối nay nàng hẹn dẫn Viện Y đi gặp Lam luật sư.
Lúc Lily cụp mắt thất vọng, Lâm Hi Hi chỉ cười yếu ớt, gọi một chiếc taxi đi tới nhà hàng.
Ánh đèn trong đại sảnh nhu hòa, có tiếng nước phun nho nhỏ, từ xa Lâm Hi Hi đã nhìn thấy bóng dáng hai người, nàng gọi một tiếng: “Viện Y,”.
Nàng bước đến ngồi xuống, “Thật xin lỗi, đã đến trễ, mình phải tăng ca một giờ.”
Luật sư gật đầu, vẻ mặt không biến đổi.
“Cậu làm việc ở Bác Viễn thế nào? Bên đó đãi ngộ tốt chứ?” Tống Viện Y hỏi nàng.
Lâm Hi Hi gật đầu; “Rất tốt. Lam luật sư, chúng ta có thể bắt đầu chưa?’’
Ánh mắt luật sư nhìn nàng, nàng trả lời: “Được.”
Thảo luận một hồi, bọn họ trao đổi cho nhau ý nghĩ của mình, cũng nói qua những vấn đề cần nói đến trong phiên tòa. Tống Viện Y một mực im lặng thật xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, mà tiếng nói của Luật sư vẫn nhắc nhở cô, nếu như không đối mặt với vấn đề này, tội danh sẽ không được lập thành, quá trình sẽ khó khăn hơn, nhưng những điều này đều rất cần thiết.
Bên ngoài nhà hàng, màn đêm yên tĩnh, buổi thảo luật của bọn họ cũng kết thúc.
“Cô đã xem xét rất nhiều tài liệu cùng kiến thức chuyên ngành à?” Ánh mắt luật sư nhìn Lâm Hi Hi.
Cô gái xinh đẹp ưu nhã trước mặt, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, dịu dàng ngồi ở giữa, nhìn thực đáng yêu.
Lâm Hi Hi gật đầu, có chút xấu hổ: “Chỉ là hiểu được một ít mấy vấn đề đơn giản, mong là sẽ có ích.”
Luật sư hiếm khi tươi cười: “À phải rồi, hôm nay sao chồng cô không đi cùng ? Hay là Tần tiên sinh bận quá?”
Thân thể Lâm Hi Hi cứng đờ, tay nắm chặt ly thủy tinh hơi run rẩy.
Nhớ tới chẳng qua là tạm thời chấp nhận hợp đồng kia, nàng không biết có nên kiên trì hay không, đang do dự, Tống Viện Y bên cạnh đã mở miệng: “Cái gì mà chồng cô? Hi Hi, cậu còn chưa kết hôn mà? Như thế nào đã có chồng?”
“Xin lỗi…” Lâm Hi Hi buông ly xuống, trên môi hiện ra một viền nước trong sáng mê người, nàng nhẹ giọng nói: “Có lẽ là hiểu lầm, tôi còn chưa kết hôn.”
Luật sư nhìn nàng, hiểu rõ ý nàng, lại cười cười.
Điện thoại di động trong túi rung lên, Lâm Hi Hi đứng dậy tiếp: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”
“Cô đang ở nhà hàng nào? Bây giờ tôi đi đón cô.” Giọng nói của Nguyễn Húc từ từ truyền đến tai nàng.
Lâm Hi Hi thật không ngờ tới hắn vẫn còn nhớ chuyện này, nhẹ giọng từ chối, thế nhưng Nguyễn Húc vẫn cứ khăng khăng, nàng không có cách nào khác đành nói ra địa chỉ nhà hàng, cúp máy, nhìn bọn họ với ánh mắt áy náy.
“Xin lỗi tôi có thể phải đi trước rồi,” nàng nghiêng mặt “Viện Y, nếu cậu còn có việc gì, có thể trao đổi cùng Lam luật sư, lần sau tớ sẽ đi cùng cậu, được chứ?”
“Được rồi,” Tống Viện Y nhẹ nhàng nói: “Cậu đi trước đi, mình không có vấn đề gì.”
Ánh đèn nhu hòa chiếu sáng, Lâm Hi Hi đứng dậy, gật đầu tạm biệt.
Mãi cho đến khi bóng nàng khuất sau cánh cửa nhà hàng, Lam luật sư mới chậm rãi thu lại tầm mắt, nhìn Tống Viện Y.
“Bạn của cô xem ra rất lo lắng cho cô, Tống tiểu thư, cô làm như vậy có chút nhẫn tâm đấy.”
Tiếng nói trầm thấp của luật sư có điểm kích động Tống Viện Y, trên mặt có chút hổ thẹn, nhưng rất nhanh biến mất, cô nhìn hắn nói “Ông cũng không tử tế gì , làm luật sư nhận hối lộ bên đối phương, thua một vụ mà có khoản tiền chi phí cả nửa đời còn lại, ông có gì tốt đẹp?”
“Tôi không muốn đem vụ này ra tòa, tôi nhận tiền là bình thường, bọn họ chỉ muốn tôi im miệng, sẽ đưa tôi ra nước ngoài, điều kiện tốt như vậy tại sao tôi lại không đồng ý, lẽ nào đợi tôi thua kiện mất hết danh dự, sau đó không ai thèm để ý đến tôi thì mới tốt à?”
Cân nhắc đủ điều, Tống Viện Y hiểu ra mình được mất những gì.
Chương 72: Tại lúc hắn mất kiểm soát
Luật sư nở nụ cười khó khăn, khuôn mặt tuấn tú mang một tia thương tiếc.
Cô gái nhỏ dịu dàng mỹ lệ kia, nhưng cũng thực ngây thơ, bị mọi người lừa gạt mà không hề biết.
“Cũng đúng,” Luật sư có chút thông cảm những lời cô nói, trầm giọng nói: “Quyết định như vậy mới thực sáng suốt.”
Đôi mắt sau gọng kính nhìn chăm chú khuôn mặt cô: “Tôi có thể mạo muội hỏi một chút, bố mẹ Nhạc Phong cho Tống tiểu thư được lợi gì, nhiều hay ít ?”
Tống Viện Y rõ ràng không muốn nói đến vấn đề này, nghiêng mặt : “Ông yên tâm, món lợi của ông cũng không nhỏ.”
Luật sư cười cười, nói chuyện phiếm thảm nhiên mở miệng: “Thích tiền không có gì sai. Chỉ là vì sao muốn lừa gạt cô ấy?”
Tống Viện Y im lặng, cắn môi, như là tố cáo sự mâu thuẫn của mình. “Hai chúng tôi không giống nhau, nếu như tôi nói muốn rút đơn kiện, cô ấy nhất định sẽ không đồng ý sau đó sẽ khuyên tôi. Ông biết không, chuyện này căn bản không có phần của tôi, đây căn bản là mâu thuẫn giữa cô ấy và Nhạc Phong, Nhạc Phong vừa yêu vừa hận cô ấy, ngày đó Nhạc Phong cưỡng bức tôi căn bản là muốn làm Hi Hi đau khổ!”
Tay Tống Viện Y nắm chặt thành ghế ngồi, nhìn chằm chằm luật sư, đôi mắt sáng lên, “Ông nói xem bọn họ tranh chấp vì sao lại kéo tôi vào? Tôi bị như thế này cũng bởi vì cô ta – Lâm Hi Hi!”
Luật sư gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: “Cô muốn trả thù.”
“Tôi không có lỗi!” Tống Viện Y cãi lại, mặt hơi đỏ lên, đè nén nước mắt, bình tĩnh mở miệng nói: “Tôi biết Hi Hi tốt với tôi, vụ kiện này đều là tiền tiết kiệm của cô ấy bỏ ra, từng việc từng việc.”
“Sau này ra nước ngoài rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô ấy, nhất định là thế.”
Nói xong câu ấy, cô ta một lần nữa nghẹn lời, như là an ủi lỗi hổ thẹn của bản thân, cầm lấy ly nước lạnh trên bàn một hơi uống hết, Tống Viện Y dựa sát vào ghế, làm dịu đi kích động trong lòng.
Luật sư im lặng nhìn cô ta một lát, sau đó nhàn nhạt dời ánh mắt.
“Tùy cô vậy,” Hắn gập máy tính lại, trầm giọng nói: “Trên phiên tòa ngày đó vẫn cần Tống tiểu thư phối hợp, chúng ta đều có kế hoạch riêng, mong hợp tác thuận lợi.”
Hắn vươn tay, Tống Viện Y cũng khẽ cắn môi, bắt tay hắn.
Trên bậc thang bên ngoài nhà hàng, một loạt những cây đèn pha lê, thoạt nhìn hơi chói mắt.
Nguyễn Húc dừng xe bên cạnh nàng, có chút buồn cười hạ cửa kính xe xuống nói: “Đang nhìn gì thế? Sao chăm chú vậy?”
Lúc này Lâm Hi Hi mới thu hồi ánh mắt, có chút kinh ngạc, vội vàng chạy sang bên kia mở cửa ngồi vào ghế phụ.
“Không có gì, hôm trước trong phòng Tần tiên sinh tôi thấy loại đèn này, khuôn mẫu rất riêng biệt, rất đẹp, cho nên mới nhìn chăm chú.”
Lâm Hi Hi thắt dây an toàn xong, mới phát hiện Nguyễn Húc toàn thân mặc quần áo ở nhà rất thoải mái, cười rộ lên, “Còn anh? Không phải đã về nhà rồi chứ? Vì sao lại còn muốn đến đón tôi?”
Nguyễn Húc cười nhạt khởi động xe, lắc đầu: “Không biết, chính là muốn như vậy.”
Ổn định chỗ ngồi xong, Lâm Hi Hi có chút ngạc nhiên, không hiểu rõ ý của hắn, quay mặt nhìn hắn, nhưng chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, thấy không có gì lạ. “Trí nhớ của cô rất tốt nha, ngay cả đồ trang trí trong phòng Dịch Dương đều nhớ rất kỹ.” Nguyễn Húc trêu chọc nói.
Lâm Hi Hi có chút nghẹn lời, chốc lát nhìn phía trước, cũng nở nụ cười.
“Trí nhớ có đôi khi rất lạ.” Nàng chỉ có thể giải thích như vậy.
“Mọi người nói chuyện thế nào rồi? Đủ tự tin chứ?” Đánh tay lái rẽ ra đường lớn, giây phút này Nguyễn Húc cảm thấy rất hài lòng, như là người chồng đi đón bà xã trở về, có một chút cảm giác ấm áp.
Chồng đón vợ trở về, cảm giác thực hạnh phúc.
Tuy rằng đây là ví dụ rất xa vời, Nguyễn Húc nắm chặt tay lái, tự giễu mà cười cười.
“Không biết …. Tôi chỉ có thể cố gắng hết mình, hi vọng có khả năng thắng kiện.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng thì thầm, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng mà kiên định.
Thực sự nàng rất hoảng hốt cảm thấy có gì không đúng, thế nhưng lại không nói lên lời, không biết là không đúng ở chỗ nào.
Cảm giác như lạc vào hư vô, di động trong túi bắt đầu rung.
Lâm Hi Hi bắt máy: “Xin chào.”
“Đang làm gì?” Một giọng nói trầm thấp nồng đậm, du dương mà êm tai truyền tới.
Sâu lắng mà mơ màng trong màn đêm, ngón tay Lâm Hi Hi tái nhợt cầm điện thoại, có chút run rẩy.
“Tôi…” Nàng nghẹn lời vài giây, có chút thăm dò mở miệng: “Ngài là Tần tiên sinh?”
Phía bên kia ngừng một lát, sau đó tiếng nói tiếp tục vang lên: “Không nhận ra tiếng nói của tôi, hay là không lưu số tôi?”
Như vậy trong nháy mắt, không cần đoán Lâm Hi Hi cũng tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn, mang theo một tia lạnh lùng, cùng với vẻ dữ tợn, không nghĩ tới hắn sẽ nổi giận đùng đùng.
Lâm Hi Hi ngừng thở, nhỏ giọng nói: “Có thể là do tôi không nhận ra được.” Chỉ là không dám khẳng định chính mình.
Tần Dịch Dương có chút hài lòng: “Đang ở nhà chứ?”
“Về ngay bây giờ.” Lâm Hi Hi nhìn hình ảnh thoáng qua cửa sổ xe, cân nhắc một chút nói, “Lily ở đây rất tốt, tôi sẽ cố gắng, lúc tôi bận đã có Nguyễn Húc chăm sóc cô ấy.”
Tần Dịch Dương hít sâu một hơi, kêu nàng một tiếng: “Lâm Hi Hi”
“Vâng.’’ Cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế phụ đáp lại, tay nắm dây an toàn, một mực nghe theo mệnh lệnh đáp lại.
“Cô rất thích nói chuyện về người phụ nữ khác với tôi à?”
Hô hấp của Lâm Hi Hi căng thẳng, không biết nói gì.
“À… Không phải người phụ nữ khác, là bạn gái của ngài.” Nàng có chút khó hiểu.
“Nếu như cô bằng lòng với khế ước của tôi, Lily sẽ ngay lập tức trở về Anh, cô sẽ quang minh chính đại là người phụ nữ của tôi.”
“Tần tiên sinh vệc này…” Lâm Hi Hi khẩn trương nghe không nổi nữa, hoảng loạn cắt lời hắn, “Tôi còn không có đồng ý, hơn nữa … Khế ước kia chỉ là nói miệng.”
Phía bên kia, Tần Dịch Dương im lặng.
Lâm Hi Hi phát hiện ra mình thật to gan, rất sợ sẽ lại chọc giận hắn, nàng cứng đờ ngồi một chỗ không dám động đậy.
Nàng không thể nhìn thấy nụ cười mị hoặc điên đảo chúng sinh trên môi Tần Dịch Dương phía bên kia, cúi đầu quay điện thoại nói: “Ngoan, đừng kích động, chờ tôi trở về.’’
Lâm Hi Hi hít sâu vài hơi, nói thêm vài câu nữa, đợi ngay lúc hắn đồng ý mà cúp máy.
Bóng đêm thực yên tĩnh.
Nguyễn Húc vẫn yên lặng nghe nàng nói, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Dịch Dương gọi phải không ?”
Ý nghĩ Lâm Hi Hi vẫn hỗn loạn như cũ, gật đầu.
Nguyễn húc cười cười : “Hi Hi … Cậu ấy khiến tôi rất đố kị.”
Lâm Hi Hi nhất thời không phản ứng được gì, chỉ nghe được tiếnng nói cuối cùng, không khỏi mở to hai mắt, phản ứng hỏi một câu: “Cái gì?”
Hiếm khi thấy Nguyễn Húc có vẻ kỳ lạ như vậy, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Xe chạy tăng tốc, vốn có gì đó kỳ lạ, thế nhưng lúc rẽ trong nháy mắt, đột nhiên một chiếc xe tải từ đâu lao tới, Nguyễn Húc phản ứng rất nhanh, thế nhưng chiếc xe kia lại không giảm tốc độ mà hung hăng lao tới càng nhanh! Sắc mặt Nguyễn Húc đột nhiên chuyển biến, cấp tốc xoay tay lái, hung hăng đạp mạnh chân phanh!
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Lâm Hi Hi chỉ nghe một tiếng “Kétttttt”, sau đó là tiếng phanh gấp, ngay sau đó thân thể của nàng bị ép chặt xuống , thắt lưng bị dây an toàn thít chặt, cả người nàng bị va vào cửa xe, một trận mê man ập đến!
Nàng “ưm” một tiếng, trời đất toàn bộ rung chuyển.
Trong xe yên tĩnh lại, Nguyễn Húc thở gấp từng hơi, gấp gáp mà âm u, khi xác định xe dừng không có gì nguy hiểm, chưa kịp để ý trên trán mình đang chảy rất nhiều chất lỏng âm ấm là gì, liền vội tháo dây an toàn, nhìn sang người đang ngồi trên ghế phụ, gấp rút kêu: “Hi Hi!”
Lâm Hi Hi ngây ngốc trong chốc lát rồi mới mở mắt, tầm nhìn mơ màng ngày càng rõ ràng, lúc này mới nhìn thấy cả người Nguyễn Húc, còn thấy trên trán hắn chảy rất nhiều máu đỏ tươi, sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt : “Nguyễn Húc, anh …”
“Có vấn đề gì sao?” Sắc mặt Nguyễn Húc chưa bao giờ tái xanh như vậy, hắn hắng giọng nói, cầm lấy hai vai của nàng, nhìn quét qua cả người nàng, nín thở hỏi : “Nói cho tôi biết, có đau nhức chỗ nào không?”
Đôi mắt Lâm Hi Hi nổi lên một tia kinh hoàng, nàng cảm nhận toàn thân, ngoại trừ lưng và vai đập vào cửa xe đau nhức thì không có gì đặc biệt, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này Nguyễn Húc mới hoàn toàn bình tĩnh lại, đôi mắt trong giây lát chùng xuống, ngay sau đó nổi giận đùng đùng.
“Chết tiệt!’’ Thấp giọng chửi một câu, Nguyễn Húc xuống xe, rất muốn tìm chiếc xe kia tính sổ.
Ngay tại lúc hắn mở cửa xe trong nháy mắt chiếc xe kia đã nhanh chóng tăng tốc tiếp tục hòa vào dòng xe cộ.
Trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi, Nguyễn Húc cúi đầu thở hổn hển, nhìn phía mục tiêu, biểu tình như muốn giết người.
Lâm Hi Hi cũng vội xuống xe, nhìn vẻ mặt Nguyễn Húc, nàng có chút sợ hãi.
Nàng nhìn thoáng qua chỗ đường giao nhau, nhẹ giọng nói: “Hình như chúng ta không phạm luật, đây là đường một chiều không cho phép thay đổi phương hướng, nếu có đổi hướng cũng phải quan sát thật kỹ xe qua lại mới được. Anh … Đừng để bụng.”
Nguyễn Húc nhịn một hồi lâu mới nén xuống tức giận, hiện tại tìm không được người gây tai nạn, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy.
Vẫn ổn, Hi Hi vẫn không bị sao.
Nguyễn Húc xoay người nhìn tiểu mỹ nhân mặc đồng phục dưới ánh đèn, đẹp rung động lòng người, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi đến ôm nàng vào lòng, không dám dùng sức, thế nhưng lại muốn ôm, rất muốn ôm.
“Hi Hi, cô … có sao không? Rất sợ phải không?” Nguyễn Húc khó khăn nói.
Đột nhiên bị ôm lấy Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, hương vị xa lạ trên người hắn làm nàng thoáng giật mình, vô thức mà từ chối.
“Anh … Đừng như vậy! Nguyễn chủ quản!’’ Lâm Hi Hi đột nhiên cố sức giãy ra, lảo đảo lùi lại mấy bước. Nguyễn Húc thoáng tỉnh táo lại.
Sự ấm áp trong lồng ngực đột nhiên rời xa, cứ như vậy ngây người trong chốc lát, Nguyễn Húc mới nhận ra mình đã làm gì.
Chết tiệt… Vừa rồi thế nào không kiềm chế được.
Lâm Hi Hi cũng xấu hổ như hắn, đầu óc hoàn toàn mông lung, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xấu hổ, nàng nắm chặt túi xách trong tay, gian nan nói: “Tôi muốn nói, vết thương trên đầu anh đang chảy máu, anh có sao không?”
Nguyễn Húc sờ soạng qua cái trán, quả nhiên đầy tay toàn là máu tanh. Đúng là chảy rất nhiều máu.
Lâm Hi Hi không kịp suy nghĩ hỏi xem vừa rồi hắn thế nào vội vã đỡ lấy hắn, vội vàng lấy khăn trong túi xách đưa cho hắn, ý bảo hắn lau một chút.
“Anh có thấy choáng váng không? Có cần tới bệnh viện băng bó không?” Nàng có chút lo lắng.
“Không có việc gì, có lẽ do không cẩn thận đụng trúng, ngồi yên một lát là ổn thôi.” Nguyễn Húc kéo nhẹ khóe miệng, có chút xấu hổ. “Lên xe thôi…” Nguyễn Húc cũng không muốn tiếp tục nói chuyện, giúp nàng mở cửa xe, nhìn ánh mắt kinh ngạc mờ mịt của nàng lúc này trong ánh mắt cười cười, nhìn nàng nói: “Cô cứ coi như vừa rồi tôi mất kiểm soát được không? Sau này sẽ không vì bị tôi ôm một lần mà nhìn tôi như mãnh thú chứ?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian